Sáng hôm nay
Ánh dương ngái ngủ trên ngọn cây
Sương mai lấp lánh trên mỏm đá
Gió rì rào mơn trớn ngất ngây

Ta cùng anh em vào rừng lao động
Trên đường đi không ngớt tiếng cười vui
Dù mồ hôi tuôn lòng tràn rung động
Trời đất bao la rừng núi điệp trùng

Tiếng ca vang lồng trong gió nhẹ
Lời tâm tình thủ thỉ êm mơ
Bỗng dưng lòng chùng xuống dại khờ
Ta cứ tưởng đang tuổi đời mười tám

Nhưng ta không ngờ
Không thể nào ngờ rằng tai nạn
Xảy ra và đem đến cho ta muôn vàn khốn nạn
Một chân bị gẫy
Nhức nhối triền miên
Vì mệnh số bắt ta thừa thãi
Hay xác thân ta phải mãi mãi đầy ải
Trong bi thống chập chùng?

Ta quằn quại rên la trong vũng máu
Khắp châu thân như vỡ nát nổ tung
Muốn lịm đi trong tăm tối vô cùng
Nhưng đau đớn vẫy vùng từng nhịp thở

Ta nức nở xin loài người ân huệ
Đưa xác thân tàn thoát kiếp phù sinh
Quay quắt chung quanh sao bỗng im lìm
Lẫn trong hư vô nghe dòng lệ thảm

Ôi Thượng Đế! Ngài cao xa vời vợi
Có ghé mắt nhìn thoáng chốc trần gian
Xao động tâm tư vì đời khốn nạn
Hay đã quên rồi cả lũ thế nhân?

Tin tưởng nơi Ngài ta lầm lẫn
Hay quá nhiều người Ngài đã quên ta
Hay số kiếp ta mòn mỏi đắng cay
Hay chỉ một loài mang tên sinh vật

Hỡi trái đất! Xác thân ta tàn tạ
Đang ở bên bờ sống chết rủi may
Sáng tỉnh giấc: À, đã sống một ngày
Đêm buông xuống: Đây là giờ tử biệt

Ta trợn mắt căm hờn ôm thống khổ
Nghe xác thân đang vỡ nát nổ tung
Gẫm ý vị đời thấm thía vô cùng
Xin được chết; lòng dạt dào ước nguyện

Trần Thế Viễn (Chợ Rẫy 14-4-1978)