Hoàng Thu ơi! Phương nớ chừ răng? (Phương đó giờ sao?)
Mây mù còn khắp nẻo giăng giăng
Giá lạnh tái tê trùm núi Ngự
Mưa buồn ủ dột kín sông Hương
Linh Mụ: Dập dìu khách viễn du
Thiên An: Lắng trầm phút suy tư
Phú Vân Lâu vui tươi rộn rã
An Cựu: Chàng lãng tử ngu ngơ?
Đại Nội thâm u trầm mặc quá
Ngọ Môn Quan sừng sững uy nghiêm
Thái Miếu nằm khiêm nhượng thiên niên
Điện Thái Hòa âm u lặng lẽ?
Cầu Bạch Hổ muôn đời quạnh quẽ
Cầu Gia Hội vắng vẻ chơ vơ
Đàn Nam Giao nắng hạ xác xơ
Thôn Vĩ Dạ úa mầu cây lá?
Lăng Khải Định- Gia Long- Tự Đức
Minh Mạng- Thiệu Trị đứng góc trời
Đã bao lần bom đạn tơi bời
Còn hùng khí đế vương lẫm liệt?
Nhớ quá! Chao ơi chi là nhớ
Đã bao năm- lòng dạ nao nao
Nhớ đôi môi chín mọng ngọt ngào
Nhớ suối tóc mây buông hờ hững
Câu hứa hẹn răng (sao) mà mau rứa (thế)
Bao năm rồi biền biệt cố nhân
Dẫu ước mong hội ngộ bao lần
Nhưng gặp gỡ chỉ trong tâm tưởng
Lại ước thề khi mô (nào) gặp dịp
Và hứa thề khôông có chi nơi (không có gì hết)
Hoàng Thu ơi! Oán trách giận hờn
Cho Viễn Phương ngàn lần tạ lỗi
Hoàng Thu biết phương ni (này) thôn dã
Người ngày xưa- chừ(giờ) kẻ tật nguyền
Thôi đành lỡ xóa lời ước nguyện
Mà ấp ôm hoài niệm ngọc ngà
Chừ có dôn (chồng) và con rồi hỉ (nhỉ)?
Tay xách nách mang giữa cuộc đời
Tạo mưu sinh đâu phải trò chơi
Thơ mộng như hẹn hò ngày nớ!
Thôi mỗi người mỗi ngả sống còn
Dù thống khổ tâm ý sắt son
Giữ hạnh phúc trong tay trân trọng
Sống vui đời bổn phận vuông tròn.
Trần Thế Viễn (Lam Sơn 31-7-1980)