Em có biết thế nào là đau khổ, thất vọng, chán ngấy?
Của con người hiện hữu trên trái đất
Đầy hoa thơm cỏ lạ và niềm tự hào chất ngất
Văn minh, hiện đại, phong phú vô song
Rập ràng bước vào kỷ nguyên khám phá không gian
Dẫm nát mặt trăng
Chuẩn bị xong chương trình tới sao Kim sao Hỏa
Qua Thái Dương hệ và các giải Thiên hà
Chinh phục hẳn vũ trụ bao la.
Em có biết thế nào là thiếu thốn, bệnh tật, đói khát?
Của con người hiện hữu trên trái đất
Tài nguyên dồi dào, quặng mỏ khắp nơi
Rừng núi, thác ghềnh, ốc đảo, biển khơi
Đầy châu báu và ngũ cốc
Vương giả, huy hoàng như chốn thần tiên
Trái đất là địa đàng trong thiên quốc
Hành tinh nào hơn chỗ ở chúng ta
Em có biết nhân loại tất cả
Mưu cầu hạnh phúc hôm nay và tương lai
Xóa bỏ bất công, giai cấp, giới tính, cách ngăn
Hưởng thú an nhàn, trẻ mãi không già
Ôi! Nhân loại vĩ đại tuyệt vời.
Em có biết thế nào hất hủi, cô đơn, lạc lõng?
Của con người trong thế giới chúng ta
Hắn không có được cái chòi
Không có chỗ nằm, cái chiếu, cái chăn
Lấy đâu mà mưu sinh cầu lợi
Hắn không có quyền thoải mái nghỉ ngơi
Sau giờ lao lực mỏi mòn
Hay lúc trở trời trái gió
Và một điều khác thường thấy rõ
Hắn chỉ có một cái chân
Giảm thiểu tối đa nhu cầu vật chất
Nhưng cảm tạ Thượng Đế vẫn có thú vui, an ủi
Hắn còn cái lưỡi, cái miệng, cái môi
Để ca ngợi cuộc đời
Sắt máu, hận thù, bất công, phi lý, bạo lực
Và tung hô tình người
Tráo trở, đểu cáng, ganh ghét, đố kỵ, lọc lừa
Tuy nhiên, vẫn có những tấm lòng kỳ lạ
Bao dung, bác ái, vị tha
Không khinh khi, phỉ nhổ mà lại lắng tai
Nghe hắn trình bày
Sự thật trần truồng, rắc rối, tanh hôi
Đúng ra phải im lặng suốt đời
Em có biết?
Trần Thế Viễn (Lam Sơn 12-6-1980)