*Nhà nguyện chiều nay sao bâng khuâng
Nắng nhạt nhòa từng ô cửa sổ
Gió hiền hòa phe phẩy cỏ cây
Nên gờn gợn bao la mộng ước
Đôi mắt nai ngơ ngác mông lung
Trời thanh thanh bát ngát vô cùng
Hồn thánh thiện bỗng dưng hoang dã
Giữa thiên nhiên rạng rỡ mênh mông
Ngút ngàn xa đại dương ầm ĩ
Từng đàn chim chao lượn không gian
Tự đâu đây vang vọng âm đàn
Của lãng tử hay lòng chao động
Muốn như làn mây trắng lang thang
Như con tàu rời bến thênh thang
Như đàn cá tung tăng dỡn sóng
Như cuộc đời là chốn địa đàng
Cơn huyễn mộng xa vời bất tận
Trong ban mai vang tiếng cầu kinh
Trong đêm trăng vằng vặc lung linh
Trong tâm trí triền miên hối thúc
Thời gian đi căng đầy buồn bực
Bé cảm như nhà nguyện ngục tù
Muốn ra đi xa tít; mặc dù
Muôn bất hạnh nguy nan chào đón
*Anh xin bé một lần tâm sự
Bởi ngông cuồng lứa tuổi ước mơ
Bởi lỡ lầm quay mặt làm ngơ
Bỏ mầu áo ngôi nhà thánh thiện
Về với đời chứa chan hy vọng
Về với đời chất ngất tin yêu
Anh quay cuồng nhịp bước phiêu lưu
Thân trôi nổi bềnh bồng phóng đãng
Vào tình ái mây giăng ngũ sắc
Mắt trao nhau lấp lánh hào quang
Cửa mộng đời rực rỡ hoa đăng
Niềm hân hoan trào dâng bất tận
Bỗng một hôm thấy mình ngơ ngác
Người yêu thương xa tít mù khơi
Còn riêng anh hằn học cuộc đời
Ôm uất ức khổ đau lầm lũi
Anh mở mắt nhìn người tráo trở
Nhìn cái ta khờ khạo ngu ngơ
Nhìn thế gian chồng chất nghi ngờ
Nỗi cô độc đắng cay dày xéo…
*Chút nắng xế èo uột buổi chiều
Chút êm êm thềm vắng cô liêu
Chút chao động trên cành dương liễu
Chút thanh thanh dịu mát không gian
Hãy cảm nhận bằng tim nghệ sĩ
Và cao rao kỳ tích hóa công
Thoáng thảnh thơi chìm hồn mơ mộng
Rất đáng yêu; đừng quá xa vời
Nơi chốn nào tâm hồn thanh thản
Mắt tin yêu trong sáng long lanh
Cười vui tươi rạng rỡ yên lành
Luôn cởi mở bao dung tha thứ
Nơi chốn nào ngoài vòng lừa lọc
Sống vô ưu không gợn manh tâm
Rất lặng lẽ nhưng đầy hoan lạc
Nơi chốn nào hỡi bé đáng yêu?
Trần Thế Viễn (Lam Sơn 6-10-1976)