Thế Viễn

Tâm Tình Trần Thế Viễn

Menu Close

Page 2 of 3

XUÂN AN BÌNH

Ồ! Chào em mùa xuân
Lộc non mỉm miệng cười
Sương mai mắt lỏng lánh
Đàn chim hót vui tươi.

Cành hoàng mai rực rỡ
Như nắng hồng buổi sáng
Trao niềm vui vô bờ
Cho muôn người rộn rã

Xin chào đàn em thơ
Thanh khiết như thiên thần
Tinh khôi lòng ước mơ
Tương lai hồng đón đợi

Xin hôn tay cha mẹ
Hao gầy cùng thời gian
Lòng từ ái nồng nàn
Quên vất vả gian nan

Xin cảm ơn ruộng đồng
Ngập tràn bông lúa chín
Trong gió chiều lồng lộng
Tiếng sáo diều vi vu

Xin kính chào an bình
Như má thắm môi xinh
Cô em trăng tròn lẻ
E ấp đón xuân tình.

Trần Thế Viễn (Lam Sơn 29 tết Tân Dậu 1981)

MÃI XA XỨ HUẾ

Hoàng Thu ơi! Phương nớ chừ răng? (Phương đó giờ sao?)
Mây mù còn khắp nẻo giăng giăng
Giá lạnh tái tê trùm núi Ngự
Mưa buồn ủ dột kín sông Hương

Linh Mụ: Dập dìu khách viễn du
Thiên An: Lắng trầm phút suy tư
Phú Vân Lâu vui tươi rộn rã
An Cựu: Chàng lãng tử ngu ngơ?

Đại Nội thâm u trầm mặc quá
Ngọ Môn Quan sừng sững uy nghiêm
Thái Miếu nằm khiêm nhượng thiên niên
Điện Thái Hòa âm u lặng lẽ?

Cầu Bạch Hổ muôn đời quạnh quẽ
Cầu Gia Hội vắng vẻ chơ vơ
Đàn Nam Giao nắng hạ xác xơ
Thôn Vĩ Dạ úa mầu cây lá?

Lăng Khải Định- Gia Long- Tự Đức
Minh Mạng- Thiệu Trị đứng góc trời
Đã bao lần bom đạn tơi bời
Còn hùng khí đế vương lẫm liệt?

Nhớ quá! Chao ơi chi là nhớ
Đã bao năm- lòng dạ nao nao
Nhớ đôi môi chín mọng ngọt ngào
Nhớ suối tóc mây buông hờ hững

Câu hứa hẹn răng (sao) mà mau rứa (thế)
Bao năm rồi biền biệt cố nhân
Dẫu ước mong hội ngộ bao lần
Nhưng gặp gỡ chỉ trong tâm tưởng

Lại ước thề khi mô (nào) gặp dịp
Và hứa thề khôông có chi nơi (không có gì hết)
Hoàng Thu ơi! Oán trách giận hờn
Cho Viễn Phương ngàn lần tạ lỗi

Hoàng Thu biết phương ni (này) thôn dã
Người ngày xưa- chừ(giờ) kẻ tật nguyền
Thôi đành lỡ xóa lời ước nguyện
Mà ấp ôm hoài niệm ngọc ngà

Chừ có dôn (chồng) và con rồi hỉ (nhỉ)?
Tay xách nách mang giữa cuộc đời
Tạo mưu sinh đâu phải trò chơi
Thơ mộng như hẹn hò ngày nớ!

Thôi mỗi người mỗi ngả sống còn
Dù thống khổ tâm ý sắt son
Giữ hạnh phúc trong tay trân trọng
Sống vui đời bổn phận vuông tròn.

Trần Thế Viễn (Lam Sơn 31-7-1980)

EM CÓ BIẾT

Em có biết thế nào là đau khổ, thất vọng, chán ngấy?
Của con người hiện hữu trên trái đất
Đầy hoa thơm cỏ lạ và niềm tự hào chất ngất
Văn minh, hiện đại, phong phú vô song
Rập ràng bước vào kỷ nguyên khám phá không gian
Dẫm nát mặt trăng
Chuẩn bị xong chương trình tới sao Kim sao Hỏa
Qua Thái Dương hệ và các giải Thiên hà
Chinh phục hẳn vũ trụ bao la.

Em có biết thế nào là thiếu thốn, bệnh tật, đói khát?
Của con người hiện hữu trên trái đất
Tài nguyên dồi dào, quặng mỏ khắp nơi
Rừng núi, thác ghềnh, ốc đảo, biển khơi
Đầy châu báu và ngũ cốc
Vương giả, huy hoàng như chốn thần tiên
Trái đất là địa đàng trong thiên quốc
Hành tinh nào hơn chỗ ở chúng ta
Em có biết nhân loại tất cả
Mưu cầu hạnh phúc hôm nay và tương lai
Xóa bỏ bất công, giai cấp, giới tính, cách ngăn
Hưởng thú an nhàn, trẻ mãi không già
Ôi! Nhân loại vĩ đại tuyệt vời.

Em có biết thế nào hất hủi, cô đơn, lạc lõng?
Của con người trong thế giới chúng ta

Hắn không có được cái chòi
Không có chỗ nằm, cái chiếu, cái chăn
Lấy đâu mà mưu sinh cầu lợi
Hắn không có quyền thoải mái nghỉ ngơi
Sau giờ lao lực mỏi mòn
Hay lúc trở trời trái gió
Và một điều khác thường thấy rõ
Hắn chỉ có một cái chân
Giảm thiểu tối đa nhu cầu vật chất
Nhưng cảm tạ Thượng Đế vẫn có thú vui, an ủi
Hắn còn cái lưỡi, cái miệng, cái môi
Để ca ngợi cuộc đời
Sắt máu, hận thù, bất công, phi lý, bạo lực
Và tung hô tình người
Tráo trở, đểu cáng, ganh ghét, đố kỵ, lọc lừa
Tuy nhiên, vẫn có những tấm lòng kỳ lạ
Bao dung, bác ái, vị tha
Không khinh khi, phỉ nhổ mà lại lắng tai
Nghe hắn trình bày
Sự thật trần truồng, rắc rối, tanh hôi
Đúng ra phải im lặng suốt đời
Em có biết?

Trần Thế Viễn (Lam Sơn 12-6-1980)

ĐÊM TRĂNG

Lung linh vầng trăng sáng
Gió run rẩy lao xao
Hương dạ lan ngọt ngào
Sương đêm giăng huyền ảo

Lóng lánh nước hồ trong
Cá lờ lượn tung tăng
Nụ sen hồng e ấp
Nhạt nhòa đẫm nguồn trăng

Xanh thẫm từng chiếc lá
Vườn nhà em lơi lả
Cổng then gài thâm cung
Cho lòng anh nôn nả

Tiếng tơ đồng dìu dặt
Huyền ảo suối tóc mây
Thanh thoát từng nhịp thở
Không gian chừng ngất ngây

Tiếng đàn vương tơ nguyệt
Trinh nữ tỏa hương yêu
Dịu êm như liễu rũ
Nồng nàn như tiếng ru

Em kiêu sa băng giá
Phong kín mảnh xuân tình
Anh im lìm tượng đá
Ôm ấp mối tình si.

Trần Thế Viễn (Lam Sơn 1979)
(Chợt nhớ trăng thu dưới chân đền Bạch Mã – Huế)

THÔI NÔI

Thắp lên ngọn nến tươi hồng
Ngát hương ngày tháng ấm nồng thân con
Một năm cha mẹ hao mòn
Con đang bập bẹ chưa tròn tiếng ba
Tâm thành ước nguyện thiết tha
Đời con bình dị như là ngô khoai
Rồi mai đây- giữa nhân loài
VINH QUANG-CAY ĐẮNG vẫn là THẾ NHÂN

Trần Thế Viễn (Lam Sơn 14-11-1978)

NỤ .CƯỜI

Khi âm thanh vang lên rộn rã
Trong vắt pha lê cao vút không gian
Như niềm vui từ muôn phương hội tụ
Là tiếng cười thơ ngây trẻ thơ
Nụ cười: ánh sáng chiếu rạng rỡ đời
Rung rinh White house xô bồ
Run rẩy Kremlin tội lỗi
Là nguồn mạch tái sinh địa cầu cằn cỗi
Chân thiện mỹ cho loài người sa đọa
Ôi! Nụ cười thánh thiện vô biên.

Trần Thế Viễn (Lam Sơn 20-6-1978)

10 – 3 – 1978

Sáng hôm nay
Ánh dương ngái ngủ trên ngọn cây
Sương mai lấp lánh trên mỏm đá
Gió rì rào mơn trớn ngất ngây

Ta cùng anh em vào rừng lao động
Trên đường đi không ngớt tiếng cười vui
Dù mồ hôi tuôn lòng tràn rung động
Trời đất bao la rừng núi điệp trùng

Tiếng ca vang lồng trong gió nhẹ
Lời tâm tình thủ thỉ êm mơ
Bỗng dưng lòng chùng xuống dại khờ
Ta cứ tưởng đang tuổi đời mười tám

Nhưng ta không ngờ
Không thể nào ngờ rằng tai nạn
Xảy ra và đem đến cho ta muôn vàn khốn nạn
Một chân bị gẫy
Nhức nhối triền miên
Vì mệnh số bắt ta thừa thãi
Hay xác thân ta phải mãi mãi đầy ải
Trong bi thống chập chùng?

Ta quằn quại rên la trong vũng máu
Khắp châu thân như vỡ nát nổ tung
Muốn lịm đi trong tăm tối vô cùng
Nhưng đau đớn vẫy vùng từng nhịp thở

Ta nức nở xin loài người ân huệ
Đưa xác thân tàn thoát kiếp phù sinh
Quay quắt chung quanh sao bỗng im lìm
Lẫn trong hư vô nghe dòng lệ thảm

Ôi Thượng Đế! Ngài cao xa vời vợi
Có ghé mắt nhìn thoáng chốc trần gian
Xao động tâm tư vì đời khốn nạn
Hay đã quên rồi cả lũ thế nhân?

Tin tưởng nơi Ngài ta lầm lẫn
Hay quá nhiều người Ngài đã quên ta
Hay số kiếp ta mòn mỏi đắng cay
Hay chỉ một loài mang tên sinh vật

Hỡi trái đất! Xác thân ta tàn tạ
Đang ở bên bờ sống chết rủi may
Sáng tỉnh giấc: À, đã sống một ngày
Đêm buông xuống: Đây là giờ tử biệt

Ta trợn mắt căm hờn ôm thống khổ
Nghe xác thân đang vỡ nát nổ tung
Gẫm ý vị đời thấm thía vô cùng
Xin được chết; lòng dạt dào ước nguyện

Trần Thế Viễn (Chợ Rẫy 14-4-1978)

14 – 11 – 1977

Con ơi!
Ngày con chào đời
Ba má ngơ ngẩn như kẻ dại khờ
Lệ muốn tuôn rơi
Trong nhà không còn một cắc
Sinh con ra bằng tình thương cùng khắp
Của mọi người bên ngoại bao dung
Ba cố vẫy vùng
Nhưng phần số đọa đầy kẻ khốn cùng
Đành phó thác sự sống còn của con cho trời đất
Bằng dòng sữa mẹ ăn uống khô khan
Con lớn dần theo thời gian
Ba má có được nụ cười
Con bụ bẫm như con mọi người
Nhìn con, liên tưởng đến thiên thần
Sáng láng, thuần khiết và tinh khôi
Con ơi!
Tuy khó khăn về vật chất
Nhưng con được bảo bọc bằng tình thương bao la chất ngất
Hôm nào trở trời trái gió
Nhìn con khó ở trở trăn
Cả nhà lăng xăng
Như một biến cố xảy ra trọng đại
Lo kiếm thuốc thang cho con được bú ngon tròn giấc ngủ

Con ơi!
Con là niềm vui, sự an ủi
Cho sự sống còn may rủi hôm nay
Ba thấy hăng say
Đắm mình lao động mưu sinh
Cho con thấm nhuần ý vị chân tình
Trong cuộc đời dẫy đầy lừa lọc
Và cam go gai góc
Con của ba!
Hãy tươi vui như chim ca buổi sáng
Mắt nhìn đời luôn luôn trong sáng
Con lớn lên trong bầu khí an lành
Và tình yêu gia đình viên mãn

Trần Thế Viễn (Lam Sơn)

NƠI CHỐN NÀO

*Nhà nguyện chiều nay sao bâng khuâng
Nắng nhạt nhòa từng ô cửa sổ
Gió hiền hòa phe phẩy cỏ cây
Nên gờn gợn bao la mộng ước

Đôi mắt nai ngơ ngác mông lung
Trời thanh thanh bát ngát vô cùng
Hồn thánh thiện bỗng dưng hoang dã
Giữa thiên nhiên rạng rỡ mênh mông

Ngút ngàn xa đại dương ầm ĩ
Từng đàn chim chao lượn không gian
Tự đâu đây vang vọng âm đàn
Của lãng tử hay lòng chao động

Muốn như làn mây trắng lang thang
Như con tàu rời bến thênh thang
Như đàn cá tung tăng dỡn sóng
Như cuộc đời là chốn địa đàng

Cơn huyễn mộng xa vời bất tận
Trong ban mai vang tiếng cầu kinh
Trong đêm trăng vằng vặc lung linh
Trong tâm trí triền miên hối thúc

Thời gian đi căng đầy buồn bực
Bé cảm như nhà nguyện ngục tù
Muốn ra đi xa tít; mặc dù
Muôn bất hạnh nguy nan chào đón

*Anh xin bé một lần tâm sự
Bởi ngông cuồng lứa tuổi ước mơ
Bởi lỡ lầm quay mặt làm ngơ
Bỏ mầu áo ngôi nhà thánh thiện

Về với đời chứa chan hy vọng
Về với đời chất ngất tin yêu
Anh quay cuồng nhịp bước phiêu lưu
Thân trôi nổi bềnh bồng phóng đãng

Vào tình ái mây giăng ngũ sắc
Mắt trao nhau lấp lánh hào quang
Cửa mộng đời rực rỡ hoa đăng
Niềm hân hoan trào dâng bất tận

Bỗng một hôm thấy mình ngơ ngác
Người yêu thương xa tít mù khơi
Còn riêng anh hằn học cuộc đời
Ôm uất ức khổ đau lầm lũi

Anh mở mắt nhìn người tráo trở
Nhìn cái ta khờ khạo ngu ngơ
Nhìn thế gian chồng chất nghi ngờ
Nỗi cô độc đắng cay dày xéo…

*Chút nắng xế èo uột buổi chiều
Chút êm êm thềm vắng cô liêu
Chút chao động trên cành dương liễu
Chút thanh thanh dịu mát không gian

Hãy cảm nhận bằng tim nghệ sĩ
Và cao rao kỳ tích hóa công
Thoáng thảnh thơi chìm hồn mơ mộng
Rất đáng yêu; đừng quá xa vời

Nơi chốn nào tâm hồn thanh thản
Mắt tin yêu trong sáng long lanh
Cười vui tươi rạng rỡ yên lành
Luôn cởi mở bao dung tha thứ

Nơi chốn nào ngoài vòng lừa lọc
Sống vô ưu không gợn manh tâm
Rất lặng lẽ nhưng đầy hoan lạc
Nơi chốn nào hỡi bé đáng yêu?

Trần Thế Viễn (Lam Sơn 6-10-1976)

QUÊN LÃNG

Trong dòng đời bao la
Đôi tay gầy chới với
Tâm hồn hằng thiết tha
Ngóng chờ ngày cứu thoát

Tin tưởng nơi tha nhân
Mắt lệ hoài ngơ ngác
Biền biệt vọng tri âm
Máu dồn tim nghẹn ứ

Quay quắt về quá khứ
Thống khổ giăng dẫy đầy
Nhìn theo hướng tương lai
Mịt mù sâu thăm thẳm

Hét khô ran cổ họng
Chung quanh vẫn dửng dưng
Đành lòng sống lạnh lùng
Ta với ta tâm sự

U uất dồn dập nén
Lồng ngực vỡ hận thù
Ôi cuộc sống đui mù
Hay ta sinh lộn kiếp?

Lôi kéo đời vất vưởng
Khắp hang hẻm thâm u
Ta con người lầm lỡ
Mang lý tưởng hoang vu…

Ồ! Hào quang hy vọng
Chiếu soi đời thống khổ
Nguồn sinh khí vọng động
Cho con người ủ ê

Lạy Chúa! Lạy Chúa con
Con quên lãng Người rồi
Từ ngày thân trôi nổi
Từ ngày tham sân si

Con gục đầu thống hối
Quãng đời đầy lỗi tội
Men đời đà thẩm thấu
Cứu độ con Chúa ơi!

Trần Thế Viễn (Lam Sơn 30-7-1976)

© 2025 Thế Viễn. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.